1. Freediving là một hoạt động rất cổ xưa cung như chính loài người. Hơn tất những môn thể thao khác, freediving dựa trên phản xạ tiềm thức cũ được ghi lại trên hệ thống gen của trí tuệ nhân loại.
2. Freediving có lẽ là sự tinh khiết nhất trong các môn thể thao mạo hiểm và hầu như không con nghi ngờ gì nữa đó là môn lâu đời nhất. Rất lâu trước khi người Polynesian cổ đại chèo những con thuyền gỗ nặng nề của họ vào làn sóng của Thái Bình Dương nhiều cư dân cổ đại hơn đã khám phá đọ sâu của biển cả chi băng cách sử dụng khí trong phổi và sức mạnh tinh thần để vượt qua cảm giác đốt cháy phổi quá mạnh thúc giục phải thở.
3. Những miếng bọt biển tự nhiên được thu hoạch bởi những người lặn tự do ở gần đảo Greek ở Kalymmos ít nhất là từ thời đại Plato.
4. Lặn biển được áp dụng trong văn hóa cổ đại để tìm lại những vật quý giá bị chìm, và để giúp hỗ trợ những chiến dịch của quân đội.
5. Trong việc ngưng thở tại chỗ, các thợ lặn tự do cố gắng giữ mặt chìm dưới nước càng lâu càng tốt.
6. Trong việc chuyển động ngưng thở, có thể với chân vịt hoặc không, các diver bơi theo đường ngang và cố gắng kéo dài khoảng cách bơi chỉ với một hơi thở. Đây là bài tập thường thấy trong hồ bơi.
7. Sự ngâm mình tự do trong nước bao gồm lặn tự do với độ sâu. Các diver sử dụng một sợi dây dài để dìm bản thân mình xuống trong quá trình đi xuống, kéo bản thân lên trong quá trình đi lên điều này cho phép các diver không chế tốc độ và cân bằng tai tốt hơn.
8. Freediving với một lượng chì nhất định được đánh giá là một dự ren luyện freediving tốt nhất. Diver chỉ sử dụng sức mạnh cơ bắp và kỹ thuật bơi dể lặn xuống càng sâu càng tốt mà không dử dụng dây để kéo bản thân xuống. Điều này được biết đến như là một sự huấn luyện khó nhất trong freediving.
9. Trái với điều mọi người tin tưởng, mức độ O2 thấp không gây nên sự cần thiết phải hít thở. Nồng độ CO2 trong cơ thể con người gây nên việc hít vào. Một freediver cảm thấy cần phải hít vào khi nồng độ CO2 tăng lên, ngay cả khi trong cơ thể vẫn con có một lượng O2 đáng kể.
10. Trong hôi thao Olympic ở St Louis năm 1904 có một hoạt động rất cũ mang tên “plunge for distance” (tạm dịch là lao mình xuống độ sâu). Các vận động viên lặn xuống một hồ nược rất sâu và giữ tư thế bất động đến khi nhảy lên lại. Người thắng cuộc là người chìm sâu nhất mà không cố gắng di chuyển trong nước.